Bận rộn cả ngày, đêm tân hôn vợ chồng tôi trở về phòng cưới. Trong khi vợ đi tắm, em vợ đọt ngột bấm chuông cửa, lén đưa cho tôi một điều bất thần.
Tôi là Giang. Gia đình không phải là rất no ấm, nhưng cũng được coi là tốt, nhà còn có hai chị gái, tôi là người nhỏ nhất trong gia đình.
Khi tôi còn học trung học, hai chị gái lần lượt lấy chồng. bác mẹ cho tôi học xong Đại học, sau khi tốt nghiệp, bởi tìm việc mà tôi chậm trễ kết hôn 2 năm. Sau đó lại do trong lòng muốn phát triển sự nghiệp, một lòng giao hội cho công việc nên bỏ tắt nghỉ sống cá nhân chủ nghĩa. Đến lúc muốn tìm một đối tượng để hôn phối thì đã hơn 30 tuổi.
Tuổi quả tình không nhỏ, lại là con trai độc nhất trong nhà, trong khi hai chị gái đều đã là mẹ của đứa nhỏ mười mấy tuổi, nhưng tôi vẫn còn độc thân. Mọi người trong nhà sốt ruột lắm, sớn sác tầng đối tượng cho tôi.
Gia đình giới thiệu với tôi rất nhiều cô gái, nhưng khi ở bên, tôi đều cảm thấy không ưng. Tôi không nhanh không chậm chọn lựa, mẹ tôi lại không muốn, bà luôn khuyên tôi đừng đề nghị quá cao, buông bỏ sự cầu toàn rồi sẽ tìm được người mình thích.
Dưới sự động viên và khuyến khích của người thân, tôi và một cô gái ở bên nhau thấy khá tốt. kết thân hơn nửa năm thì chúng tôi nhận giấy chứng nhận thành thân, rồi tổ chức hôn lễ. Trước khi thành thân, nhà gái đòi rất nhiều tiền quà tặng, tôi không vui lắm, cảm thấy bọn họ quá quắt. Nhưng bố mẹ tôi lại vui vẻ chạy vạy khắp Đông Tây gom góp đủ tiền quà tặng cho bên vợ.
Hôn lễ khá long trọng. Chúng tôi mời bạn bè thân thiết hai nhà đến dự, ngồi đầy 12 bàn lớn. ba má tôi đối với nàng dâu mới này rất bằng lòng. Bố mặc âu phục, mẹ mặc lễ phục, hai người cười Chinh Garden đến không khép miệng lại được.
Bận rộn cả ngày, đêm tân hôn vợ chồng tôi trở về phòng cưới. Trong khi vợ đi tắm, em vợ bấm chuông cửa, lén đưa cho tôi một điều bất thần.
Cô ấy đưa cho tôi một tờ giấy kết luận của thầy thuốc rằng chị gái cô ấy có tiền sử bệnh tâm thần và liệt kê tuốt các loại “sự tích” mà người chị từng phát bệnh trước đó. Nhìn thấy tờ giấy này, tôi tức giận lắm, chạy đến chỗ bố vợ chất vấn, bảo bố vợ trả lại tiền, quà.
Bố vợ sau khi đọc tờ giấy này giảng giải cho tôi, té ra em vợ và vợ tôi là chị em cùng cha khác mẹ, từ nhỏ hai chị em đã luôn lục đục, làm chuyện gì cũng phải tranh thắng thua, không ai chịu nhường ai.
Lúc đầu, bố vợ cũng khuyên can nhưng sau đó cảm thấy hai người chỉ là một tí chiến đấu nhỏ, không quan yếu nên sau đó kệ xác. Ông không ngờ em vợ lại làm ra trò đùa lớn đến như vậy, có thể làm ảnh hưởng đến hôn nhân đại sự của chị gái.
Bố vợ cam đoan với tôi rằng vợ tôi tuyệt đối không bị bệnh, còn tìm đến em vợ mắng cho một trận nên thân. Lúc này em vợ mới nói thật, đúng là cô ấy chỉ đang đùa.
Tôi luôn cảm thấy trình diễn.# của gia đình vợ không đúng lắm, mọi người nghĩ sao?
0 Comments: