2 năm đuổi dâu góa xuống bếp ăn riêng, tôi nghẹn ngào khi bố chồng bảo: Đừng cố ở đây nữa

2 năm đuổi dâu góa xuống bếp ăn riêng, tôi nghẹn ngào khi bố chồng bảo: Đừng cố ở đây nữa

Chỉ còn vài ngày nữa là tôi phải hành lí về ngoại ở rồi. Phải để một mình bố chồng già cả sống trong căn nhà này, thật sự tôi không yên tâm chút nào. Nhưng tôi không thể cãi lời ông thêm nữa vì tôi hiểu tâm ý tốt mà ông dành cho con dâu.

Tôi về làm dâu khi nhà anh chỉ còn có bố. Nghe chồng tôi kể lại thì hơn chục năm trước mẹ anh trong một lần chở đứa con trai nhỏ đi học thêm thì 2 người đã bị t.a.i n.ạ.n và mất cùng 1 ngày. Từ ngày mẹ và em trai mất, anh chỉ còn có bố là người thân duy nhất

Là đàn ông nhưng bố chồng tôi sống rất tình cảm. Khi vợ và con út không còn, ông đã cố rắn rỏi đứng lên làm lụng nuôi chồng tôi. Cũng may ông là kỹ sư điện nên có việc làm ổn định, nuôi con không đến nỗi quá khó khăn. Nhưng tinh thần được những mất mát và thiệt thòi về ý thức, ông luôn chăm bẵm cho con trai từng cái nhỏ nhất thay cả phần của vợ.

Ngày anh đưa tôi về ra mắt ông, bố chồng làm mâm cơm toàn món ngon thết đãi. Ăn xong ông bắt con trai đưa bạn gái đi chơi quanh làng còn mình hùi hụi nhận rửa bát. Tôi nói:

“Để cháu giúp bác”.

“Cháu mới về chơi là khách quý của nhà này, ngày thường bác vẫn làm mà. Cháu cứ đi chơi đi không phải ngại”.

Khi đã là con dâu, ông vẫn luôn làm đỡ mọi việc cho các con. Vợ chồng tôi đi làm về là chỉ việc ngồi vào ăn. Sáng ông cũng dậy sớm thổi nấu đầy đủ. Nhiều lần tôi nói ông cứ ngủ đi để con dậy làm cũng được, ông toàn gạt đi:

“Bố già rồi nên giờ ít ngủ, sáng dậy sớm tập thể dục rồi cơm cháo cho khuây khỏa. Các con đang tuổi ăn tuổi ngủ cứ nằm thêm. Đến giờ ăn bố sẽ gọi xuống, xong còn đi làm”.

Ngay cả khi 2 lần tôi bị sảy thai vì nội tiết kém, bố chồng xót lắm. Ông bắt tôi phải nằm ngơi nghỉ cho lại người rồi mua đủ thứ bổ dưỡng hầm cho con dâu ăn. Sợ dâu buồn, ông an ủi:

“Đừng ngẫm nhiều quá, con cái đến với mình là cái duyên. Cứ hăng hái ăn uống nghỉ ngơi rồi con sẽ lại về thôi”.

Khi cuộc sống đang yên ả như vậy thì một ngày chồng tôi bị tai nạn ngoài công trường. Sau khi nhập viện cấp cứu 3 tuần thì anh ra đi bỏ lại vợ và người bố già.

Mất chồng, tôi gần như suy sụp khi ngày nào cũng chỉ biết khóc. Bố chồng tuy đau đớn mất đứa con độc nhất vô nhị nhưng thương con dâu, ông lại nén lòng trông nom và khích lệ tôi như con gái.

Sau 100 ngày con trai, bố chồng giục tôi về nhà mẹ đẻ hoặc ra ngoài sống để còn đi bước nữa. Nhưng tôi khăng khăng không nghe cứ cầu xin:

“Xin bố cho con ở lại nhà này để còn nhang khói cho chồng con cũng như trông nom bố tuổi già”.

“Tôi không cần cô, tôi tự coi ngó được bản thân bao năm rồi. Còn con trai tôi nó mất thì không thể sống lại được. Cô có ở lại nhang khói cho nó cũng hữu ích gì chứ. Cô đi đi”.

Từ đó trở đi, thái độ của ông đối với con dâu khác hẳn. Ông liên tiếp làm khó, mỗi ngày tôi đều phải thức dậy từ tinh sương làm bữa sáng.

Rồi khi ăn cơm, ông chê bai quát mắng nấu bếp vụng, không làm được việc gì. Đến bữa ông gắp cho tôi thịt cá, rau củ đầy đủ nhưng không cho ngồi ăn chung mâm như trước mà phải xuống bếp ăn.

Thấy bố chồng ngày một ghẻ lạnh con dâu ra mặt, không thể chịu đựng được nữa tôi lớn tiếng hỏi: “2 năm qua con đã làm gì mà ông lại ghét con đến vậy? Hay ông nghĩ vì lấy con mà anh Thành bị tai nạn như người ta đồn?”.

Bố chồng run run giọng: “2 năm bị đối xử như thế mà vẫn chưa chịu đi à. Bố xin con, đừng cố ở đây nữa. Con còn trẻ, hãy đi để còn tái hôn. 2 năm ở lại đây con đã tận hiếu với bố và chồng con rồi”.

Tôi nghe ông nói mà khóc tu tu. Thì ra 2 năm qua ông đối xử tối. < sáng dạ để tôi sớm chán nản mà rời xa căn nhà đã gắn bó 7 năm này. Nhưng con trai Chinh Garden ông đã mất, phải để 1 mình bố chồng ở lại đây tôi thật sự không yên tâm mọi người ạ?

Previous Post
Next Post

post written by:

Gardening

0 Comments: