bố mẹ chỉ sinh được anh trai và tôi. Vì sinh 2 con nên dù chỉ là công nhân 1 nhà máy cơ khí nhưng ông bà vẫn cố đầu tư Chinh Garden cho chúng tôi ăn học đến nơi đến chốn.
Trong khi tôi thì năng động, tự tín thì anh trai lại chây lười lúc nào cũng ham chơi hơn ham làm.
Ngay khi còn thanh niên, bố mẹ tôi nhiều lần đau đầu về anh lắm. Cứ xin việc cho ông ấy ở đâu là một vài tháng, có khi chưa nổi tuần là anh đã tìm mọi lý do để bỏ việc.
Nhiều lần ông bà phải gào lên: “Hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn cứ lêu bêu như thế đến bao giờ. Sau này không có cái nghề nghiệp lấy gì mà nuôi vợ nuôi con. Sao nhà này lại nảy nòi ra thằng kễnh con thế không biết”.
Khi tôi đã đi lấy chồng, bố mẹ cũng già hơn nhưng anh trai vẫn không đổi thay. Mẹ tôi đành giục: “Mày lấy vợ rồi ở riêng nhanh cho khuất mắt tao. Đàn ông đàn ang sức dài vai rộng lại cứ dựa dẫm ỷ lại vào bác mẹ già”.
thúc giục mãi chung cục anh tôi cũng chịu lấy vợ. Chị dâu đang làm tại một công ty dược. Để vợ chồng anh chị biết bảo ban nhau làm lụng, sau cưới bác mẹ tôi mua 1 căn chung cư cách đó 3km cho vợ chồng ra ở riêng.
Suốt 3 năm thành thân, dù đã có 1 con trai 2 tuổi nhưng anh trai tôi vẫn lười chẩy thây như trước. Ngày nào anh ấy cũng chỉ ăn rồi ở nhà chơi game, con nhỏ chẳng trông mà gửi cháu sang nhà ông bà nội.
Có chồng như vậy, chị dâu tôi cũng dần chán chường. Lâu dần chị cũng có người khác và liền lấy cớ phải đi công tác để bỏ nhà mất tăm vài hôm với tình nhân, có khi chị bỏ đi cả nửa tháng mà không để lại tin tưởng.# gì cho chồng con biết.
Những hôm không có vợ, anh trai tôi ôm con đóng đô lì ở nhà ông bà nội ăn trực. bác mẹ tôi có đuổi về anh cũng trơ mặt vì bảo không có ai cơm cháo cho ăn.
Gần 1 năm nay, bố tôi bệnh tật ốm đau suốt. Mẹ thì đã nghỉ hưu nên không thể đèo bòng mãi cho bố con anh được. Mẹ giao vợ chồng anh đi làm mỗi tháng phải đưa bà 3 triệu để lo thuốc men cho bố. Tiền này đương nhiên toàn chị dâu tôi đưa chứ anh có làm được đồng nào.
Biết rõ vợ có người đàn ông khác nhưng anh tôi vẫn điên cuồng tầng khi chị bỏ đi vài ngày. Anh gọi điện cho hết người này người kia hỏi thăm tin tưởng của vợ. Dù tận mắt đọc tin nhắn thuê nhà nghỉ, tin nhắn tình tứ của chị dâu với bồ nhưng anh tôi vẫn không hề phản ứng gì.
Thấy con dâu như vậy, bố mẹ nhiều lần yêu cầu con trai ly hôn nhưng anh tôi không chịu. Mới đây chị dâu lại bỏ đi chơi Sapa 3 ngày với người tình. Khi về thay vì ly hôn, anh tôi còn nấu cơm canh tươm tất đón chào vợ trở về nhà.
Lúc chị đưa đơn thì anh quỳ gối cầu xin: “Em đừng làm vậy. Anh không muốn gia đình này tan tành, còn con nữa”.
Chị dâu tôi dứt khoát: “Con trai em sẽ nuôi nó, anh khỏi phải lo. Anh chỉ cần lo tốt cho cái thân anh thôi”.
Chị nói rõ ràng thế rồi mà anh trai tôi vẫn khóc: “Ly hôn rồi ai sẽ là người nuôi tôi và đưa tiền nuôi bác mẹ tôi”.
Chị dâu cười khẩy: “Anh có biết vì sao tôi chán anh không? Bởi tôi quá ngao ngán người đàn ông luôn sống dựa vào vợ. lười nhác ăn bám quen rồi nên giờ không dám ly hôn à. Tôi quá mệt mỏi khi phải gánh cả cái nhà này nên hôm nay anh có quỳ xuống thì tôi vẫn quyết định ly hôn”.
Thật sự nghe chuyện của ông anh trai mà tôi chán chường, tức giận quá. Gia đình tôi phải làm thế nào khi có ông con trai quá chối như vậy đây?
0 Comments: