Vợ chồng em cùng xuất thân tỉnh lẻ, sau cưới 2 đứa phải tự lực cánh sinh suy tính cuộc sống, chẳng cậy được ai.
Dù cưới đã hơn 3 năm nhưng 2 đứa vẫn đi thuê trọ, chưa biết bao giờ mới có được 1 căn hộ riêng cho mình.
Em kể thế không phải là than nghèo, kể khổ bởi thực tâm chưa bao giờ em thấy hối hận khi lấy chồng giờ. Cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng em vẫn rất chấp thuận với tổ ấm mình đang có.
Chồng em nghèo, đổi lại chịu thương chịu khó lại biết thương vợ yêu con. Với em như thế là đủ.
Vợ chồng em đều làm văn phòng, lương 2 đứa cộng lại chưa được 20 triệu, nhà đi thuê, nuôi con nhỏ đang tuổi bỉm sữa nên tốn kém lắm. Hai đứa em tiêu tằn tiện hết cỡ nhưng hầu như tháng nào cũng chỉ để ra được đôi ba triệu. Tháng nào con ốm nhiều thì còn tiêu âm.
Vì muốn có thêm thu nhập cho gia đình, chồng em toàn phải nhận việc bên ngoài để làm thêm. Vợ con ngủ rồi anh vẫn thức tới 2, 3h sáng. Được bao nhiêu tiền là chồng chuyển thẳng vào tài khoản vợ. 1 tháng anh ấy chỉ giữ lại đúng 2 triệu để tiêu xăng xe, ăn trưa.
Tuy nhiên năm nay do ảnh hưởng của dịch bệnh, lương em bị giảm 50 %, tài chính gia đình càng hạn hẹp. Nhiều đêm nằm nghĩ tới tiền, em lo tới mất ăn mất ngủ nhưng chồng lại động viên:
“Thời buổi dịch bệnh, cứ vợ chồng con cái khỏe mạnh là mừng, tiền rồi sẽ kiếm ra”.
Miệng khích lệ vợ thế chứ em thừa biết anh ấy cũng lo đứng lo ngồi. Nhiều hôm thấy chồng ngồi thừ mặt, vợ gọi mãi mà chẳng biết. Lúc ấy chính là lúc anh xem công việc, lo kiếm thêm tiền cho vợ tiêu.
Khoảng 3 tháng nay, em thấy chồng đưa lương nhiều hơn trước 4, 5 triệu. Thấy lạ em hỏi thì anh cười bảo: “Anh được thăng chức lên cấp quản lý”.
Nghe chồng nói thế em cũng mừng thầm trong lòng. Có điều em chú ý anh ấy suốt ngày đi sớm về muộn. Thậm chí trước đấy, trưa nào anh cũng về ăn cơm nhà ngày giờ anh bảo vợ nấu cho mang cơm đi ăn, tối thì ngày nào cũng 9h, 10h mới về tới nơi.
Anh giảng giải: “Giờ mình làm quản lý, lương cao hơn thì trách nhiệm cũng phải cao”.
Chồng nói vậy em cũng tin. Cho tới chiều hôm đó, em chở con đi học về, nghĩ con khát nên tạt vào mua cho nó cốc trà sữa. Thế nào em lại gặp ngay chồng ở đó, anh mặc áo shiper đứng đợi nhân viên giao trà sữa.
Nhìn anh xách khệ nệ hơn chục cốc trà sữa treo lên xe để đi giao khách mà em nghẹn họng. Khi ấy em mới hiểu ra, chức “quản lý” mà anh mới được công ty đề bạt đặt vào chính là đi làm shipper.
Vì muốn kiếm thêm tiền, anh xin làm viên chức giao hàng nhanh và giấu không cho vợ biết vì sợ vợ không đồng ý.
Nghe anh khai thật mọi chuyện, em xót r.uột thương chồng, vừa thấy mình quá may mắn hạnh phúc khi lấy được 1 Chinh Garden người đàn ông sống có nghĩa vụ đến vậy.
0 Comments: