Tôi đã sai trái khi bước vào cuộc tình vụng về nhưng cũng thật may mắn vì đã kịp tháo thân.
Hơn 3 năm lấy chồng, cuộc sống của tôi không mấy vui vẻ, hạnh phúc. Chồng tôi là người đàn ông cứng nhắc. Anh chỉ biết đến công việc và tiền nong.
Anh chu đáo với mẹ con tôi nhưng luôn là mang tiền về đưa cho tôi. Anh nói, như vậy là quá đủ nên tôi không được yêu cầu anh quá đáng, cũng đừng đòi hỏi chuyện gì nhiều ở anh.
Thời gian của anh hồ hết là dành cho công việc. Tôi có rủ anh đi chơi cùng bạn bè thì anh liên tiếp cáo bận. Nếu tôi phì, tức thời anh sẽ nói: “Thời gian đi chơi với em, anh kiếm được ối tiền”. Vậy là tôi lại phải tự tìm niềm vui.
Cuộc sống tẻ nhạt đến mức những đêm tôi buồn, nằm ôm anh mà anh cũng mặc. Anh muốn ngủ để sáng mai còn dậy sớm lo công việc. Thế nên lâu dần tình cảm vợ chồng nhạt. Tôi chán nản chồng, không còn thiết gì tới chuyện chăn gối.
Coi như chuyện vợ chồng chỉ còn trên danh nghĩa để chuyên tâm coi ngó con cái. Lúc nào chồng cần thì vào ôm ấp một chút rồi lại thôi. Cuộc yêu của chúng tôi như một chương trình được xây dựng sẵn, không có sự đổi thay nên tôi chưa từng cảm thấy hứng.
Tôi bắt đầu nảy sự ganh tị với chồng của bạn. Anh chồng của cô bạn thân tôi vẻ ngoài đẹp trai, hết dạ vì vợ con. Lúc nào ra ngoài anh cũng chỉn chu, Chinh Garden để cho vợ ăn diện. Họ quan hoài nhau khiến người khác ái ngại.
Lúc ngồi cùng bàn tiệc, anh hỏi han vợ thích ăn gì rồi gắp cho cô ấy. Anh còn liên tục bóc tôm cho vợ ăn khiến tôi thấy chạnh lòng. Giá chồng tôi chỉ bằng một phần nhỏ của anh ấy thôi thì tôi cũng đã vui lắm rồi.
Chẳng hiểu từ bao giờ tôi đem lòng thích người đàn ông đó. Biết đó là chồng của bạn và không được đi quá giới hạn nhưng tôi cứ bị những cử chỉ quan tâm của anh cuốn hút. Có lúc anh nở nụ cười với tôi rồi hỏi han tôi khiến trái tim tôi tan chảy.
Dần dần, tôi biết cách tự làm đẹp, ăn mặc sang chảnh mỗi khi xuất hiện trong các cuộc vui chung có chồng của bạn. Tôi chủ động bắt chuyện hỏi han anh. Tôi còn mời anh đi cà phê vì công việc có liên tưởng đến anh. Cũng chỉ là để gửi lời cảm ơn nhưng sao lúc đó tôi thấy anh nhìn tôi đến lạ. Có vẻ như tôi ăn mặc hơi sexy và quá đẹp.
Chính tôi cũng phải sửng sốt vì thực thụ mình rất đẹp và gợi cảm. Anh chủ động nhắn cho tôi từ hôm đó. Các cuộc hẹn hò của chúng tôi cũng từ đó mà ra, không có vợ anh đi cùng.
Hơn 3 tháng như vậy, tôi với anh chính thức phải lòng nhau. Tôi xà vào lòng anh như con thiêu thân quên mất mình là bạn thân của vợ anh. Tôi cũng quên luôn việc mình có gia đình.
Chúng tôi nhận ra sức quyến rũ của đối phương và sau 3 tháng đó, tôi chính thức theo anh vào nhà nghỉ. 2 đêm đầu, anh cho tôi cảm giác đê mê, ngọt, hạnh phúc sao nhiêu. Tôi có cảm giác đây là phút chốc hạnh phúc nhất của tôi từ khi trở nên nữ giới.
Nghĩ đến người chồng khô như ngói, tôi lại tiếc không gặp anh từ sớm. Anh chăm sóc, yêu đương, chiều chuộng tôi. ắt những gì anh biểu lộ đều khiến tôi cảm giác mình được xót thương biết nhường nào. Tôi đã nghĩ dù thế nào cũng chẳng thể tự người đàn ông này thậm chí là ly dị chồng.
Tưởng mọi chuyện sẽ êm xuôi, ngờ đâu, đêm thứ 3 vào nhà nghỉ với anh, tôi đã đứng hình khi biết được sự thật.
Lúc anh vào tắm, tin nhắn điện thoại hiện lên. Dù không biết mật khẩu nhưng tôi đã đọc được tất tật những tin nhắn chat Facebook đó vì nó cứ hiện lên màn hình của anh.
“Thế nào rồi, em My ngon không? Ông bảo chơi thử hai lần rồi chuyển sang cho tôi mà, sao hiện lại chơi lâu thế. Đã tán đổ em ấy, nhận tiền cá cược rồi thì phải nhả ra chứ. Ông định ăn cả tiền ăn cả người mà. Hay tại em ấy đẹp quá vậy? Ông hứa đá em ấy sang tôi mà. mai sau có tiệc đó, chuốc em ấy uống say vào để tôi xử nhé. Đừng nói là đang ấp ôm nàng đấy nhé, không là không xong với tôi đâu. Nên nhớ, vợ ông cũng quen biết tôi đấy”.
Đọc xong đoạn tin nhắn, tôi hoảng hốt, sợ hãi, vội bỏ chạy khỏi nhà nghỉ. Đó là đêm thứ 3 tôi lên giường với anh. Thì ra, anh ta không phải là người đàn ông đạo mạo, lịch lãm như tôi nghĩ. Anh ta cũng không phải mê tôi trợ thì mà là có cả một kế hoạch phía sau. Họ còn định chuốc rượu tôi và coi tôi như món hàng. thế mà tôi cứ nghĩ mình có được tình yêu của anh.
Tôi đã thoát ra khỏi nhà nghỉ đó, khóc một trận thật to. Sau tuốt luốt tôi nhận ra mình đã quá sai lầm. Tôi hối vì đã bội nghịch gia đình, chồng con, phản nghịch cả người bạn thân của tôi để suýt nữa thì bị hại.
Nhưng chuyện ngày bữa nay liệu có bại lộ không, tôi cũng không biết. Chỉ dòm anh ta cũng vì muốn giữ gia đình mà không dám nói ra, để vĩnh viễn nó trôi vào dĩ vàng. Tôi thực thụ đã quá sai rồi.
0 Comments: