Từng lỡ hai thời cơ có cuộc sống tốt hơn vì nặng gánh bố mẹ, nên tôi hợp nhất với các con mình rằng ‘cưới xong té ra ở riêng’.
Vợ chồng tôi chỉ có hai con. hiện thời có thêm con rể, con dâu là bốn. Vì nhiều lý do, ba má tôi không có tấc đất cắm dùi. Vợ tôi là người mua đất, làm nhà cho ba má chồng. Mảnh đất đó phải trả nợ trong gần 5 năm. Mọi việc nhà chồng đều do vợ tôi đảm đang. Dựng vợ, gả chồng, tang lễ cho ba má chồng (dâu trưởng).
Chúng tôi làm lụng, tiện tặn… nuôi con ăn, học, mua đất, làm nhà cho mình. Đến khi các con có vợ, có chồng, chúng tôi đều bàn thảo và thống nhất với xui gia và các con rằng “cưới nhau xong thế ra ở riêng”. Chưa có nhà thì đi thuê dù nhà tôi đủ phòng cho bốn gia đình ở.
Sở dĩ, chúng tôi yêu cầu như vậy là để các con được thiên nhiên coi ngó nhau, không tiếng rằng phải làm dâu hay ở rể. Có thế gia đình mới phát triển được. Nếu để các con cứ dựa dẫm vào ba má thì chung cục vẫn chỉ có một căn nhà mà thôi. Gia phong của gia đình tôi vẫn theo kiểu thuần Việt như vậy đó.
Nhiều người cầu thân chồng tôi dạy con tự lập thế nào? Thực ra, ngay từ khi các con còn nhỏ, tôi luôn mở các chương trình “khám phá thiên nhiên” hoặc chọn mua video cho các con xem. Những câu chuyện như đại bàng bố mẹ đạp con rơi xuống vực để tập bay chính là bài Chinh Garden học trước nhất chúng tôi dạy con về tính tự lập.
Chính cuộc đời tôi cũng vì gánh nặng gia đình, bác mẹ đẻ mà đã đành bỏ qua hai dịp có thể có cuộc sống tốt hơn. Thế nên tôi hiểu hơn ai hết những thứ mà một người con cần ở bác mẹ chúng. Điều đó càng thôi thúc tôi phải để các con có cuộc sống của riêng mình thay vì nặng gánh ở chung, nuôi ba má già.
Giờ đây, nhà con rể, con dâu cũng gần nhà tôi (cách chừng hai km). Hàng tuần, thứ bảy, chủ nhật, hay các ngày lễ, Tết… nếu không về quê, các con đều đến “ăn vạ” ở nhà vợ chồng tôi. Trước khi có dịch, hai vợ chồng tôi vẫn đưa rước các cháu đi học.
hiện nay, các cháu không phải đến trường, nên mỗi sáng sớm, chúng tôi lại đến đón cháu về với ông bà để cha mẹ chúng đi làm. Tối đến, các con tôi ăn uống xong xuôi mới qua rước cháu về ngủ. Cuộc sống tuổi già của chúng tôi cứ êm đềm, đều đặn như vậy mỗi ngày.
Tôi có thể không no đủ, nhiều vàng, bạc châu báu, hay sổ tiện tặn riêng như người khác. Nhưng bù lại, tôi được vợ nuôi ăn ngày ba bữa, quần áo mặc cả ngày. Tôi cũng có nguồn ăn xài an sinh từng lớp hàng tháng. đôi khi đi ăn tiệm với các con, cháu, vợ chồng tôi đều bao hết.
Tài sản, tiền bạc… đối với tôi cũng chỉ là vật ngoài thân, c.h.ế.t không mang theo được. hiện thời, tôi ưng ý với những gì mình đang có. Thành công nhất của thế cục tôi, đó là các con tôi đang sống độc lập và đứng vững được trên đôi chân của chúng. Với một ông già 70 tuổi như tôi, như vậy đã là thành công nhất đời rồi.
Tôi kể câu chuyện thế cục của mình ra đây không phải để khoe khoang, hay lên mặt dạy đời với ai cả. Thứ mà tôi muốn san sẻ với các bạn trẻ đó là chúng ta nên có kế hoạch và mục đích cho thế cục mình ngay từ sớm.
Trong dư luận xã hội thời kì gần đây đang rầm rĩ những câu chuyện rút bảo hiểm xã hội một lần, chuyện lương hưu và tuổi già. Thế nên, điều quan trọng là mỗi người phải biết giữ giàng và rèn luyện sức khỏe, dạy bảo con học hành nên người và để chúng sớm tự lập.
Nói một cách thời thượng là chúng ta cần phải biết quản trị tốt cuộc thế mình. Có như vậy, khi tuổi già ập đến, bạn có thể mặc nhiên đón nhận và tận hưởng, không phải vướng bận những chuyện tiền nong hay con cái.
0 Comments: