Một người mẹ có thể nuôi lớn 10 đứa con nhưng 10 người con nuôi một mình mẹ sao không nổi?

Một người mẹ có thể nuôi lớn 10 đứa con nhưng 10 người con nuôi một mình mẹ sao không nổi?

“Một người mẹ có thể nuôi mười đứa con, mười đứa con chẳng nuôi được một mình mẹ”. Đây là câu nói chứa đựng sự thực phũ phàng về tình trạng chữ “hiếu” trong lòng người bây chừ. Báo hiếu người mẹ đã tần tảo nuôi mình lớn khôn khó thế sao?

Cách đây không lâu, câu chuyện về một cụ bà ở TP.HCM đã khiến không ít người phẫn nộ và đặt dấu hỏi lớn cho “chữ hiếu” trong mỗi con người trong tầng lớp hiện thời. Bà từng sống trong sự hiếu thuận của 10 người con tám trai, hai gái khi còn sở hữu hai căn nhà trị giá nhiều tỷ đồng. Khi cụ ông mất, bà cũng đến tuổi gần đất xa trời nên quyết định bán nhà chia tài sản cho các con. Không ngờ, chính quyết định ấy đã khiến bà lâm cảnh nay đây mai đó.

Lúc đầu, bà còn dự định đến ở với mỗi người một tháng để cảm nhận tình thương yêu của con cháu và được các con ủng hộ hết mình tại thời điểm đó. Tuy nhiên, do nảy sinh tranh chấp trong quá trình chia tài sản, 10 người con cho rằng mẹ bẩm tính anh cả và cố định không Chinh Garden chịu đón bà về phụng dưỡng mà đùn đẩy nhau, đề nghị người anh cả, người có học vấn và lương cao, phải chịu nghĩa vụ nuôi mẹ cả đời. Tuy nhiên, vì không hợp con dâu cả, suốt hai năm qua bà Nguyệt không ổn định được chỗ ở. Vất vưởng hết nhà con trai đến nhà con gái, ở đâu cũng có chuyện, nhiều lúc buồn chán bà Nguyệt lại đi lang thang xin ăn, tối vào chùa tá túc cho qua đêm. Bà tâm can thấy khó chịu, ngột ngạt và như đứa trẻ bị bỏ rơi.

Bà Nguyệt chỉ là một trong vô vàn những trường hợp rưa rứa khác xảy ra trong xã hội hiện giờ. Nuôi con cực khổ bao năm, mẹ chẳng tiếc cho ta cái gì. Nhưng giờ đây các con khôn lớn lại tiếc với mẹ nhiều thứ đến vậy? Tiếc từ vật chất, đồ ăn thừa hôm nay để mẹ ăn nốt bữa mai. Tiếc cả tinh thần, quan tâm mẹ ruột lại sợ khó xử với nhà chồng. Nhìn tình cảnh ấy, ai là người cay đắng nhất? Vẫn là mẹ mà thôi.

Câu nói của người xưa “Mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ liếm lá đầu đường” đã dạy cho chúng ta rằng người mẹ đóng vai trò quan trọng thế nào trong việc nuôi dạy và chăm nom con cái. Mẹ chính là người vun vén tổ ấm, chăm lo mọi bề, là người chịu bao gian khổ đắng cay từ cuộc sống để giúp con cái lớn khôn. Thời gian có thể hằn lên những vết chân chim trên mặt mẹ, nhuộm trắng mái tóc xanh nhưng không thể cướp được tình ái thương vô bờ mẹ vẫn luôn dành cho con cháu mà chẳng trông mong đền đáp lấy một lần.

Ai rồi cũng sẽ già. Mỗi gia đình đều thường có ít nhất một người lớn tuổi. Và chỉ đến khi ta già ta mới hiểu được, làm người già khổ tâm và bất lực ra sao. nên chi, hãy nhớ rằng, người đang làm trời đang nhìn. Mọi hành động trên đời đều có nhân quả. Mỗi người sống hàng chục năm tháng, đừng để đến khi nhắm mắt nhắm mũi nghĩ lại quá cố mà nghẹn ngào ăn năn. Lương tâm của bạn sẽ trân trọng những tấm lòng son.

Muốn thành người, ta đừng bao giờ đánh rơi chữ hiếu, bỏ quên lòng thương và gạt bỏ bác mẹ sang một bên. ơn nghĩa cha mẹ sinh thành và dưỡng dục cao như trời biển, ta có trả cả đời cũng chưa thể hết. Đừng hoang phí hay chậm trễ bất cứ một phút chốc nào lạnh nhạt với chính bố mẹ của mình.

Một người mẹ có thể nuôi lớn 10 đứa con nhưng 10 người con nuôi một mình mẹ không nổi? hiếu hạnh có khó đến vậy hay không? Đừng nghĩ rằng có tiền là có hiếu. Vật chất đầy đủ có đồng nghĩa với nụ cười và hạnh phúc tuổi già của bố mẹ chúng ta chưa?

Có rất nhiều người dù được con cháu chu cấp tiền bạc đầy đủ, nhà cao cửa rộng thì đã sao, họ vẫn không cảm nhận được lòng hiếu thảo vì thật ra, chữ hiếu không có quan hệ gì với tiền nong. Hai chữ “hiếu thảo” chỉ đơn giản là tình cảm, là sự thật tình, là trái tim biết quan tâm và thấu hiểu. Nó nằm ở hành động thường xuyên của chúng ta chứ không phải những tờ giấy có mệnh giá một đơn vị đàm đạo.

Hàng trăm hàng vạn người ngoài kia chẳng có nhịp cung phụng ba má mình núi vàng núi bạc, nhà lầu xe hơi nhưng họ vẫn có lòng hiếu hạnh và được mọi người kính trọng, khen. Dù khó khăn về vật chất, mỗi tháng họ vẫn trích ra một phần thu nhập để ba má được an hưởng tuổi già. tỏ những lời thương yêu tình thật, truyền tải sự thương kính bố mẹ qua lời nói dịu dàng, chăm sóc những công việc trong gia đình để ba má có Thời gian an hưởng đúng nghĩa.

“Một ngày con lớn, một ngày con khôn, một ngày con phải đi xa Mẹ,

Bước chân vững, khó khăn chẳng màng, biển rộng trời cao con tung hoành,

Một ngày chợt nắng, một ngày chợt mưa, lòng Mẹ chợt nhớ con vô hạn,

Nhớ sao dáng hình, nhớ sao nụ cười, nhớ con từng phút chốc cuộc đời…”

Ai từng nghe bài hát “Nhật ký của mẹ” đều không thể không thấu hiểu và xúc động trước nỗi lòng người mẹ dành cho con. tình ái ấy đi theo đứa trẻ từ lúc lọt lòng cho đến ngày lớn khôn. Một tình yêu vô tư và không có bến bờ, minh mông và thấu tỏ trời đất ơi. Nếu con cái không biết hiếu thảo và quan tâm thì có còn xứng đáng với tình ái ấy không?

Người ta còn có câu: “Trong nhà có một người già như có một báu vật”. Hãy hàm ân vì ba má tuy đã già nhưng vẫn còn ở lại bên cạnh, tiếp bảo ban và chăm sóc cho ta. Hãy thương xót bác mẹ bằng tuốt tuột tấm lòng mà ta có để sau này không phải hối tiếc.

Previous Post
Next Post

post written by:

0 Comments: